Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

Từ chương trình cập nhật ca nhạc - kể chuyện "Góc phố danh vọng": Mở ra nhiều hy vọng

Rạp Công nhân 42 Tràng Tiền không lớn nhưng quờ quạng các hàng ghế kín chỗ. Đa phần trong số họ là người trẻ nhưng cũng không ít đứa ở độ tuổi luống tuổi. Buổi diễn kéo dài 2,5 tiếng. Không có ai bỏ về giữa chừng, những tiếng cười, tiếng vỗ tay không ngớt khi buổi diễn kết thúc. Dù mới chỉ là một "góc phố" nhỏ trên con đường tiến ra "đại lộ" của danh vọng nhưng rõ ràng, đó là sự tìm tòi, vắt đáng ghi nhận của những người trẻ và niềm ham mê đã đi đúng hướng.

Nếu ai đã từng xem "Góc phố danh vọng" lần đầu tiên ra mắt tháng 8/2012 thì có thể thấy, phiên bản 2013 đã có nhiều đổi mới. Vẫn câu chuyện về con tuần lộc mang tên Ruldoph trở thành người, trên đường đi Ruldoph gặp, yêu và kiên tâm giành lấy tình của Roxanne - một cô ca sĩ bị đuổi việc vì không có tài. Trong khi đó, hoàng tử Flint lại đem lòng yêu Roxanne một cách thực lòng và mong muốn đem lại hạnh phúc cho cô. Trong câu chuyện còn có nhân vật bà chủ quán bar Bessie sống thiếu tình người, thèm khát danh vọng, "Santa đời thứ 13" đầy suy tính đi tìm con tuần lộc của gia đình… Điểm trội của "Góc phố danh vọng" là cách kể chuyện dí dỏm, có duyên và rất gần gụi với giới trẻ. Nhiều câu thoại đắt, táo bạo hơn và nhiều từ ngữ của "cư dân mạng" cũng được dùng tạo nên những tiếng cười sảng khoái. Hẳn nhiên, "Góc phố danh vọng" không chỉ có những tiếng cười. Đằng sau một Rudolph đầy thù hận, một Roxanne ích kỷ, thèm khát danh vọng và tiền nong, một hoàng tử Flint si tình… là những thông điệp sâu sắc về cuộc sống và hạnh phúc. Những vấn đề nổi cộm trong showbiz Việt như tuấn kiệt, sự đố kỵ, giải thưởng, đại gia, khoe thân… cũng được đưa lên sàn diễn một cách hài hước nhưng cũng rất thâm thúy.

Một cảnh trong “Góc phố danh vọng” phiên bản 2013.

Một điểm cộng nữa cho "Góc phố danh vọng" 2013 là cả ba diễn viên chính (vai nàng Roxanne, hoàng tử Flint và Rodolph) đều là những người đã tham dự tác phẩm này vào năm ngoái và ở họ đã có sự tiến bộ rõ rệt. Nếu nàng Roxanne (Việt Nga) và hoàng tử Flint (Bùi minh chủ) năm ngoái còn bị đánh giá là diễn chưa "đến" thì năm nay đã có sự "bóc". Nàng Roxanne đỏng đảnh, điệu đà và đầy tham vọng được Việt Nga hóa thân khá "tròn vai" bằng cách biểu đạt tiếng nói hình thể tốt và vũ đạo rất "ổn". Hoàng tử Flint diễn xuất thiên nhiên và nhất là giọng hát truyền cảm. Chú tuần lộc Rudolph (Vũ Đỗ Quang Minh) vẫn giữ được phong thái ổn định, có phần làm chủ sân khấu tốt hơn. Một điểm nhấn khác trong dàn diễn viên năm nay là Bảo Trâm Idol vào vai bà chủ phòng trà Bessie. Bảo Trâm với giọng hát chuẩn đã căn bản khắc họa được hình ảnh một bà chủ phòng trà lõi đời, mánh khóe, đầy đố kị và tham vọng. Bên cạnh đó, vũ đạo năm nay được dàn dựng đẹp mắt, có điểm nhấn, nhiều đoạn tạo được ấn tượng mạnh cho người xem như đoạn mở màn, chấm dứt và đoạn các vũ công luyện tập tại phòng trà… Các bài hát nổi tiếng được "Việt hóa" thành công. Cách bài trí sàn diễn, chuyển cảnh, chuyển màn, đạo cụ sân khấu đơn giản nhưng hợp lý.

Điểm trừ của "Góc phố danh vọng" chính là hệ thống âm thanh đôi lúc còn "sạn" khiến một số đoạn hội thoại bị gián đoạn, không rõ lời. Dàn diễn viên chưa thực thụ đồng đều về hình thể, một đôi đoạn múa còn chệch choạc. Vai diễn của Santa đời thứ 13 đôi chỗ diễn xuất bị quá đà trở nên "nhặng", bà chủ phòng trà Rossie chưa đạt đến độ "hiểm" cần có. Vai diễn của Rodolph và Roxanne phải "dùng" đến giọng hát của Hoàng Phương và Huệ Chi nên cũng giảm phần nào tính hấp dẫn. Bên cạnh đó, kết cấu câu chuyện để bà Rossie bị Rodolph giết chết đột ngột và khó hiểu. Do tác phẩm hướng đến khán giả trẻ nên nhiều ngôn từ được dùng rộng rãi trong cộng đồng mạng nhưng không ăn nhập khi đưa lên sàn diễn. Cách kể chuyện tương đối có duyên và mạch lạc nhưng nhìn tổng thể còn dài dòng, đôi chỗ lan man không cấp thiết.

Với nguồn kinh phí eo hẹp và thời kì tập dượt ngắn, ekip của "Góc phố danh vọng" đã làm được điều mà nhiều nhà hoạt động chuyên nghiệp mong muốn: kéo khán giả đến rạp, nhất là khán giả trẻ. Rõ ràng một điều rằng, người trẻ không hờ hững với sàn diễn kịch cũng như các loại hình nghệ thuật hàn lâm như giao hưởng, opera hay ballet, điều quan yếu là những tác phẩm có "xuất xứ" nước ngoài phải được "Việt hóa" và phản chiếu được những vấn đề mà tầng lớp đang quan hoài, biểu đạt được tâm tư, tình cảm của những người trẻ. Cách làm nghệ thuật của những người trẻ rất đáng để chúng ta suy ngẫm. Họ không chỉ máu nóng, tự tín, có khả năng "bùng nổ" những ý tưởng mới mà họ còn biết cách tổ chức sự kiện bài bản và chuyên nghiệp. Từ vòng casting diễn viên đến thành lập các bộ phận phục vụ vở diễn họ đều làm rất "chuẩn". "Ngoạn mục" nhất phải xem cách họ "tiếp thị" cho tác phẩm của mình. Không chỉ tìm nhà tài trợ, nhà bảo trợ thông tin, một facebook mang tên "Góc phố danh vọng" ngay tức thì xuất hiện để những người trẻ trao đổi thông báo, cập nhật hình ảnh tập dượt, lịch biểu diễn và cả "bán vé"… "Góc phố danh vọng" đã thành công nhờ những dụng cụ truyền thông đơn giản nhưng hiệu quả như thế.

Cầm tờ giới thiệu chương trình trên tay, tôi đọc đi đọc lại và thấy tâm đầu ý hợp với những lời tâm sự của tổng đạo diễn chương trình đời 9x Nguyễn Phi Phi Anh: "Cho đến giờ khắc này, khi đã sang nhiều sóng gió và đối mặt với đủ thứ bất ngờ trên con đường thực hành chương trình, tôi nhận ra rằng, Danh Vọng cũng có dăm bảy loại. Thứ Danh Vọng mà tôi và đồng bọn của mình muốn, không nhất thiết phải đắt tiền, không nhất quyết phải ngọt ngào, ồn ã, nhưng nó vẫn phải là thứ Danh Vọng trải qua nhất". Và đương nhiên, những gì mà Phi Anh và "đồng bọn" của cậu (theo các nói của Phi Anh) mô tả sau 4 show diễn của "Góc phố danh vọng", họ đã chạm tay tới Danh Vọng theo cách hiểu riêng của những người trẻ, dù là bước khởi đầu, rất nhỏ thôi nhưng cũng rất trải qua và đáng trân trọng