Thực ra, quyết nghị này đạt được không hề dễ dàng, nó là kết quả của sự tranh đấu giữa Mỹ và các lực lượng hòa bình thế giới mà trọng tâm là cuộc đấu cân não về cả quân sự, chính trị lẫn ngoại giao giữa Nga và Mỹ
Nguyễn Ngọc Theo Đông Phương. Thế nhưng cuộc chiến giữa 2 cường quốc Nga và Mỹ vẫn chưa kết thúc, quyết nghị của liên hợp Quốc ra đời cũng đồng thời mở ra một cuộc đấu mới giữa Nga và Mỹ. Nga đã điều hàng chục tàu chiến đến Địa Trung Hải Sau khi Tổng thống Putin lên nắm quyền, hợp thành với ông Medvedev trở nên “bộ đôi quyền lực”, nước Nga đã dần tìm lại được vị thế của một cường quốc.
Từ khi ông Obama lên cầm quyền đến nay, Mỹ luôn muốn đánh Syria hòng thực hiện mưu đồ xưng bá, từ châu Âu, bình định Trung Đông, xóa bỏ hoàn toàn ảnh hưởng của Nga ở khu vực “rốn dầu của thế giới”, sau đó chuyển trọng điểm chiến lược, song song điều chuyển 60% quân lực hải quân và không quân về châu Á - yên bình Dương. Biên đội hàng không mẫu hạm CVN-68 USS Nimitz của Mỹ ở Địa Trung Hải Sự cân bằng trong cán cân quân sự Nga-Mỹ chính là nhân tố quan yếu nhất, sáng kiến của Nga chính là một bảo đảm quan yếu để Liên Hợp Quốc đạt thành một Nghị quyết mang lại hòa bình cho Syria.
Và như thế, cuộc chiến Syria giữa Nga và Mỹ vẫn còn tiếp diễn. Không những thế, ngay cả đồng minh thân thiết của Mỹ là Saudi Arabia cũng đứng trước sự đe dọa tấn công của Nga. Chỉ khi chiến tranh đã chấm dứt Moscow mới cử 1 phân đội nhỏ cấp tốc đánh chiếm trước trường bay quốc tế Pristina - Thủ phủ của Kosovo làm chỗ dựa nho nhỏ để mà cả với Mỹ và NATO.
Bên cạnh đó, ngôn ngữ phản đối chiến tranh ở trong lòng nước Mỹ và từ cộng đồng quốc tế đang ngày càng gia tăng khiến Tổng thống Mỹ Obama không dám cả quyết tiến hành một hành động quân sự đối với Syria.
Những phản ứng mạnh mẽ của Moscow đã khiến cho Washington phải chùn tay, trong vấn đề sử dụng tên lửa hành trình tấn công Damascus. Trong bối cảnh Mỹ chưa hoàn toàn kết thúc cuộc chiến ở Iraq, chưa rút quân khỏi Afghanistan, lại phải tập hợp một lượng lớn binh lực phong toả các “mục tiêu tiềm tàng” như Iran, Triều Tiên, Trung Quốc, họ không đủ lực để tiến hành một đòn tiến công phủ đầu sấm sét đối với Syria.
Theo đà giật lùi của nền kinh tế, sức mạnh quân sự của Mỹ được tăng cường chậm chạp và yếu ớt. Tuy nhiên, với thực lực quân sự đang ngày càng nâng lên, Nga quyết không để Syria trở nên một “Nam Tư thứ 2”. Đây cũng chính là những nguyên cớ rất quan yếu khiến hiện nay Mỹ phải tạm đồng ý hấp thu Nghị quyết 2118 của Hội đồng bảo an liên hiệp quốc về vấn đề giải giáp vũ khí hóa học ở Syria. Cố nhiên, đây chỉ là thời khắc hòa bình lâm thời, là đợt sóng lặng giữa những cơn bão tố
Nếu chú ý kỹ chúng ta sẽ thấy, trong Nghị quyết có một nội dung rất quan yếu, đó là nếu Syria không tuân thủ Nghị quyết này, Liên Hợp Quốc sẽ áp dụng các biện pháp được quy định trong Điều 7 của “hiến chương liên hiệp Quốc”. Một mặt, Moscow tăng cường binh lực đến Địa Trung Hải để thị uy, mặt khác tích cực cung cấp các vũ khí đương đại cho Damascus.
Thành thử, họ cần giải quyết chóng vánh vật cản Syria. Sau khi dẹp tan những “kẻ nổi loạn” là Saddam Hussein và Muammar Gaddafi, Tổng thống Syria Assad là trở lực vật rốt cuộc mà Mỹ cần hất cẳng.
Nó cũng giống như trường hợp của Lybia, kể cả sau khi họ tự chương trình phát triển vũ khí hóa học khí giới hạt nhân, thì Mỹ vẫn cứ tiến đánh và lật đổ chế độ của ông Muammar Gaddafi. Điều đó có nghĩa là ngay cả khi Syria tuân triệt để quyết nghị của liên hiệp Quốc về tiêu hủy vũ khí hóa học, thì Mỹ vẫn có thể kiếm một cái cớ nào đó để tấn công Syria.
Vày, Nghị quyết này cũng vẫn để ngỏ khả năng can thiệp của Mỹ, nếu Syria không tuân đúng tinh thần của quyết nghị. “Khí giới hóa học” chỉ là cái cớ để Mỹ đánh chiếm cứ điểm chung cuộc của Nga ở Trung Đông. Với sự hậu thuẫn là tiềm lực quân sự không còn kém cạnh quá xa, Nga đã hăng hái triển khai “ván cờ Syria” với Mỹ.
Đây chính là một nhượng bộ lớn của Nga để đổi lấy hòa bình tạm cho Syria, song song cũng là một “quân bài dự bị” của Mỹ, để ngỏ khả năng Washington vẫn sẽ ứng dụng các biện pháp quân sự chống Damascus. Để thực hành chiến lược đó, Mỹ cần phải mau chóng chuyển dịch binh lực từ Trung Đông sang khu vực này.
Tuy nhiên, hiện thời Mỹ không hoàn toàn nắm được quyền chủ đạo an ninh ở Trung Đông để yên tâm rút quân khỏi khu vực này. Khi Mỹ lên gân Nga cũng lập tức cho thấy khả năng “chịu va đập”, chứ không còn mềm yếu như thời họ bỏ mặc “người bằng hữu” Slobodan Milosevic. Thời kỳ đó, nước Nga dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Boris Yeltsin quá yếu đuối và bạc nhược so với Mỹ và NATO.
Một bài học mà người Nga nhớ mãi là trong thời kỳ Mỹ và NATO không kích Nam Tư năm 1999, Nga đã không giúp đỡ tiếp viện được gì cho đồng minh thân thiết.